Tàn tro
sầu như đă trăm năm
ngày vui là dĩ văng
thôi c̣n đây - ngày tháng
tṛ chuyện với nỗi buồn
nản rồi, chân phiêu lăng
mỏi rồi, đôi tay ôm
thôi c̣n đây - kư ức
lấp đầy nỗi trống không
một ṿng tṛn hạnh phúc
vẽ bao giờ cho xong
c̣n đâu là mộng tưởng
ngàn tía với muôn hồng!
chẳng qua là tán sắc
trong vô h́nh hư không
chẳng qua là ảo giác
giữa sương mù mông lung
dâng, dâng hoài khao khát
cho tràn cơn điên mê
đốt, đốt hoài thân xác
cho rời ră ê chề
giữa tro tàn phù thế
t́m ra chưa, nẻo về?
Người về
người về như bụi
gió thốc từng cơn
bụi vương tṛng mắt
buồn xót xa tuôn
người về như sương
che mù trước mặt
xe trôi chầm chậm
sầu đo dặm đường
người về mưa tạt
giọt dài giọt xiên
mờ trời mịt đất
buốt lạnh ḷng riêng
người về nẻo lạnh
bóng đổ đèn khuya
xiêu xiêu giữa gió
xoáy nát hồn kia
(người về - như đêm
chắc ǵ đă thực
chẳng qua trái đất
đều ṿng oan khiên!)
NGUYỄN THỊ MINH THỦY