Quê Hương Tôi...
Quê hương tôi sáng nay mịt mù gió hú,
Bụi đường bay thay hoa tuyết rơi nơi xứ lạ
Chiều buông xuống,
Bầu trời cơn mưa đổ…
Đường phố ngập tràn, biển nước mênh mông!
Tắc nghẽn giao thông,
Bộ hành qua, lại, lầm ĺ bước đi,
Phố thị ồn ào, nét mệt mỏi hiện trên đôi mi
Tái tê ḷng, buồn ǵ?
Tôi đang hiện hữu và
Bây giờ... đối diện
Giữa rừng người
Thân thương, và xa lạ…
Oan khiên.
Nhiều cặp kính màu che khuất đôi mắt của linh hồn-nh́n nhau,
T́nh người chỉ c̣n là màu xanh, màu hồng, màu đen
Những đôi mắt ấy nh́n tôi ḍ xét,
Rồi, như một mệnh lệnh tự nhiên:
Anh là ai ?
Sao lạc loài ở chốn này?...
Bỗng nhiên tôi cười bằng đôi mắt,
Nhưng chợt nghe buồn
Ôi, nỗi buồn mênh mang
Mênh mang!
Đồng loại ngỡ ngàng, xa lạ…
Ngước nh́n lên trời cao, mây trên đầu
Mỉm nụ cười hồn nhiên
Rồi nhẹ nhàng bay đi.
Hành tinh xanh vốn đă đẹp
Mà dường như hao gầy,
Héo úa, tàn phai... t́nh người !
HUYỀN VŨ
(Trên góc đường xa, 2010)