Nửa Giấc Mộng Huyền
Ta không biết Xuân nay già mấy độ
Chợt cội mai rơi rụng những cánh tàn
Hồn một cơi nên h́nh hài lạc chốn
Kiếp nhân sinh lặng lẽ cứ đi, về
Ta chẳng đếm trăng vàng bao nhiêu bận
Nghe giọng thu đang khóc trộn sáo diều.
Buồn một chút, rồi lại vui vài chốc
Thoáng điêu linh gánh cả khúc nghê thường.
Ta chưa ngắm sóng tràn lên mấy băi
Ḱa năm châu đă dội tiếng ́ ầm.
Gành sanh tử, cũng một lần sanh tử
Chốn vô thường vương đọng giọt phù sinh
Ta muốn đón gió lùa qua mấy ngơ
Làn tóc sương bay phất phới nghẽn đường.
Đời trao ngọt, thêm bao phen ngậm đắng
Sướng mà chi, ôi thế thái nhân t́nh
Ta chợt thấy đất trời đang sống lại
Sống tha hương, hạnh ngộ với chính ḿnh
Mang nguyện lớn giữa ḍng đời huyễn mộng
Đường thênh thang vẫn gọn nét môi cười.
22/04/2011
Vĩnh B́nh