Những con chữ trong bài thơ
Những con chữ khi được nối vào nhau
Trong âm sắc t́nh tự
Chúng làm ta bay bổng
Chúng làm ta ngủ
Chúng làm ta mềm như một điệu uốn cong
Những con chữ khi được nối vào nhau
Tự do
Mạnh mẽ
Thách thức
Như hạt cát vướng trong giầy
Như hạt bụi làm ta xốn mắt
Như viên đá cắt xuống mặt hồ phẳng lặng
Như miểng vỡ
Mà khi cầm lên ta phải sợ
Cạnh sắc
Bóng sợ
Như ban đêm
Có những tiếng đập cửa
Nỗi giật ḿnh ấy thường xuyên vẫn về trong giấc ngủ
Như bóng đen
Luôn chực chờ
In xuống sau lưng
Nỗi canh chừng ấy làm tôi bước hụt
Như hầm hố
Trên đường đi không biết trước
Nỗi rụt rè ấy làm tôi luôn vấp ngă
Lâu dần. Thành thói quen
Tôi như con thỏ
Thấy sau lùm cây nào cũng có bóng
Dưới tán lá
Những buổi sáng con đường đi rất thẳng
Hàng cây xanh. Giữ bóng tối đêm xanh
Mặt trời c̣n đang rất thấp
Con nắng chưa về vẽ những khúc quanh
Những buổi sáng ánh nh́n lên rất sáng
Sau chiêm bao là mầu xanh da trời
Đường cỏ mềm dưới chân đi dợn sóng
Dong ngày lên. Nắng gấp. Biển khơi
Những buổi sáng những ṿng tay rôïng mở
Tôi ngồi nghe trong tán lá b́nh yên
Nhịp xao động con đường dưới phố
Nắng nói ǵ nơi âm thanh mọc lên
Phía này. Nhẹ nhàng rơi. Những ḍng trên giấy
Ban mai đang chọn tôi
Trao gửi Nụ cười
Thức dậy.
NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH