Mượn
Ta mượn những giọt sương
Mong manh trên phiến lá
Soi một lẽ vô thường
Thấy rộng cả thiên thu
Xin mượn một lời ru
Vây ta thời hoang dă
Theo ḍng thơ cội đá
Bồng bềnh trên phím ngà
Mượn người một làn da
Cấy vào xương thịt đỏ
Nghe tim người ú ớ
Trên bờ môi tử thi
Ta dành một làn hơi
Thổi xuân xanh lên tóc
Giăng rối đời ô trọc
Giọng cười ngả nghiêng thêm
Mượn đây không gian êm
Thềm trăng ai bỏ ngơ
Dấu chân xưa c̣n đó
Mênh mang một cơi thiền
Mượn người một mặt trời
Đem về đời gột rửa
Để ta làm hạt muối
Suốt ngh́n năm rong chơi.
VƠ QUỲNH UYỂN