Ḍng Thơ Cuối
Không c̣n bao nhiêu lời cho em,
môi anh đóng băng,
ngày và đêm tê cóng trên da, trên
đầu, trên vai, trên lưng, trên từng
sợi tóc bạc… Năm mới
ùa qua cửa sổ, gió lạnh buốt xương
anh, từng tế bào run rẩy, chân anh
khụy xuống... Lặng lẽ anh đưa tay
níu lại từng ngày, chụp
các nỗi vui chưa kịp đến… Em
hăy nh́n cho kỹ, có thấy ǵ
đêm nay, khói sương anh thở vào
người, trăng đêm treo cao là khuôn
mặt em, khắp trời sao bay rơi rụng...
Không c̣n bao nhiêu lời cho em,
anh ngồi giữa ánh trăng, chép xuống
cho cạn mực đêm nay, những lời
cuối c̣n đẫm khói sương...
những ḍng thơ cuối trong đời
anh đem tặng hết cho em
và ngày mai sẽ làm kẻ vô gia cư
lang thang giữa trời trăng sao
sẽ không c̣n lời nào trong đời anh
khi bầu trời trở thành giấy
khi sao bay trở thành ḍng mực
và khi em là vầng trăng...
Last Lines of Poetry
Not many worrds left for you
my lips become icy
days and nights freeze on my skin, on
my head, on my shoulders, on my back, and
on every strand of white hair tonight... New year comes through the window, blows
chilly wind into my bones, quivers my every cells, and shakes my legs... My hands softly
try to grasp every day, catching the
still-far-away joy... You should watch
carefully to see that
the fog tonight becomes my
breaths, that the midnight moon is
your face among the stars fading away...
Not many words left for you
I sit under the moonlight, write down
until no ink remains, and see my last
words soak in fog and smoke...
my last lines of poetry in my
life now become gift for you
and tomorrow I will live a homeless
life, wandering under the light of moon and stars
no more words in my life
when the sky becomes a piece of paper,
when the flying stars become ink lines
and when you are the moon...
PHAN TẤN HẢI