CHUYẾN XE ĐÊM
Thái Siêu
Từ ḷ thiêu Peek Family về lại chùa Bát Nhă gần 6:00 pm. Sau đó có cuộc họp chớp nhoáng với môn đồ pháp quyến. Mọi hành trang lên đường đă sẵn sàng. Chúng tôi rời chùa Bát Nhă lúc 7:00 pm đến chùa Quan Âm đảnh lễ ḥa thượng Đạo Quang trước khi về San-Jose. Ở đây thầy Minh Thông thông báo, tối nay có băo và mưa rất lớn, mời quí thầy ở lại qua đêm sáng mai hăy về. Ở lại tiện thật, nhưng làm sao thấy được những cơn mưa dữ dội, băo tố dọc đường và ḿnh ứng phó như thế nào. Chúng tôi quyết định ra đi, trước sự ngạc nhiên của quí thầy cô và sự thương yêu lo lắng của ḥa thượng.
Xe lăn bánh, trời đổ mưa. Đến freeway 405 North trời mưa khá lớn, lớn đến độ hai quạt nước làm việc liên tục, nhanh chóng mà không sao đẩy hết lượng nước dồn dập trút lên kính xe. Bầu trời không trăng sao, không gian đen nghịt với những giọt mưa liên tục rơi rơi. Chúng gây nên những tâm lư trái ngược: vui buồn, thích thú, bực dọc. Xe nọ nối tiếp xe kia nương vào vệt sáng mờ mờ ảo ảo nên xe chạy rất chậm. Chúng tôi đến freeway 5 North gần như ngừng hẳn phải cập xe sát lề đường nhường cho xe cảnh sát và xe cẩu đang lao ḿnh về phía trước một cách vội vă với âm thanh quen thuộc khi có tai nạn. Chúng tôi chấp tay lâm râm cầu nguyện chư Phật mười phương gia hộ cho những ai đó đang bị nạn được b́nh an vô sự. Có ai thích dính líu với cảnh sát và xe cẩu bao giờ, ấy vậy, giờ đây họ là những người bạn thân thiện, mau mắn, dễ thương, tử tế, hy sinh nhất cho ḿnh. Nhờ đi trong mưa gió mới thấy đâu là t́nh người, t́nh bạn, ai hy sinh giúp cho ai. Trong hoạn nạn t́m ra sự yêu thương, t́nh bạn.
Tầm nh́n phía trước thật ngắn, chỉ thấy hai ánh đèn leo lét của xe trước, hai vệt sáng vàng nḥe nḥe của xe sau cố vươn lên giúp xe trước. Nếu nh́n từ trên không xuống sẽ thấy một vệt sáng dài lung linh trong trật tự, người trước giúp người trước, người sau giúp người sau đùm bọc, che chở, lo lắng cho nhau khi tai trời ách nước ập đến.
Chạy suốt ba tiếng đồng hồ mới được một phần ba đoạn đường, bây giờ đă 10:00 pm. Nhờ đèn pha trên cầu chiếu rọi mới thấy được dưới chân cầu nước mưa đọng lại lênh láng, mọi xe đều được chuyển hướng về 101 North. Nh́n đồng hồ xăng xuống dần mà xe vẫn c̣n chậm chạp, không biết dừng ở đâu và lúc nào, ai cũng phập phồng lo lắng. Chạy thêm hai miles nữa, may quá trạm xăng ở trước mặt, trời bớt mưa nhưng c̣n gió mạnh. Đến nơi ôi thôi là người, kẻ xếp hàng mua ly cà phê nóng, người xếp hàng vào restroom, các bác tài thay nhau cầm ṿi xăng liên tục. Mọi vật đều quí hiếm khi cung không bằng cầu. Không ǵ hạnh phúc hơn khi được “trút bầu tâm sự” trong cơn biến động khó khăn. Gần một giờ sau chúng tôi mới rời trạm xăng, mọi người ai ai cũng nhẹ nhơm thở phào trong co ro cúm rúm v́ lạnh và gió để lên đường. Cà phê chưa thấm, bác tài đôi lúc “yes” nên cán đường ranh kêu lộp bộp, có ai yên tâm mà “hồn bướm mơ tiên”. Bầu trời đen nghịt, mưa lại nặng hạt, gió thổi ù ù, cái lạnh ngoài trời cố len lỏi vào xe, nhờ heater mang lại ấm áp trong đêm dài không ngủ. Tất cả trên xe đều thức, thức th́ nói, nào chuyện buồn, chuyện vui, chuyện tiếu lâm, cuối cùng “chuyển hướng” về Ôn – Ḥa Thượng Thích Trí Chơn. Nỗi buồn làm trên xe im phăng phắc, không tiếng cười, không to tiếng, nghe tiếng sụt sùi của thương nhớ về Ôn. Mọi người cùng nhau hát bài kính mến thầy. Hôm nay đâu c̣n thầy để về đây, thầy đă ra đi, ra đi vĩnh viễn. Nhưng thầy vẫn c̣n là bóng mát che chở cho chúng con trong những cơn hè nóng bức, ḷng thầy sưởi ấm ḷng chúng con trong những cơn mưa gió lạnh lẽo. Đôi mắt thầy là ánh sáng hướng dẫn cho chúng con trên đường học đạo, hành đạo. Trọn đời Ôn đă hy hiến cho quê hương và đạo pháp. Ôn ra đi thật nhẹ nhàng không bận bịu, không hoảng sợ v́ duyên độ sanh, thân tứ đại đă măn. “Ôn đến tay không, Ôn về tay không” duy c̣n tấm ḷng độ sanh.
Gẫm lại năm xưa, Ôn vào đời với chí nguyện xuất gia. Từ Việt Nam sang Ấn Độ đến Hoa Kỳ từng bước đi thể hiện cả tấm ḷng vị tha qua thuyết giảng, giáo dục, phiên dịch, viết bài trên tạp chí cùng pháp hữu ngày đêm vun xới cội bồ đề để che mát nhân gian. Rày đây mai đó trên những chuyến xe đêm, Ôn xây dựng ḷng người. Đôi lúc được đón tiếp, có lúc nằm co ro trước hiên chùa chờ trời sáng. Khi được chén cơm nóng tô canh đầy, khi trái chuối ổ bánh ḿ cho qua cơn đói. Ôi! Cao cả thay tấm ḷng của Ôn!
Trước khi về cơi an tịnh, Ôn có dạy: năm nay tôi 79 tuổi, không dám bằng tuổi Phật khi Ngài vào Niết Bàn. Tôi có bịnh, bịnh của tứ đại vào thời kỳ hoại, đă hoại mà mổ xẻ, chữa trị chẳng đi đến đâu, gây đau đớn thân xác lại hao tốn tiền bạc của bá tánh vô ích. Ôn dặn ḍ chư huynh đệ như đêm cuối cùng của đức Phật tại Câu thi na. Khóe mắt đầy giọt lệ đau thương, đâu đây vọng lên tiếng cười hí… hí… hí của thiên ma ba tuần đă lạc lối về. Hạnh nguyện vào Ta bà đă viên măn, Ôn ra đi tự tại. Chúng ta c̣n ở lại hăy nguyện như Ôn đă nguyện, làm như Ôn đă làm. Tưởng nhớ Ôn là vậy. Mong thay!
Niệm Phật Đường Fremont
Thái Siêu