Vô Ngã
Ra khỏi cái tôi để thấy mình
Đêm dài chợt loé ánh bình minh
Vẫn trời đất ấy sao mà khác
Từng hạt bụi bay cũng mới tinh!
Ra khỏi cái tôi, chẳng thấy mình
Nhân duyên lẩn quẩn giửa vô minh
Sắc Không, Không sắc, đâu còn ngại
Mà tiếc thời gian bóng với hình
Ra khỏi cái tôi để thấy mình
Bản lai không diệt cũng không sinh
Chân tâm vô ngã muôn đời sáng
Chiếu diệu khắp cùng trong lặng thinh
Ra khỏi cái tôi, chẳng thấy mình
Mang thân, tạo nghiệp, lụy phù vinh
Nhởn nhơ biển khổ, nô đùa sóng
Tôi chẳng là ai, chẳng phải mình.
BÙI HỮU TRÍ
Bài họa Vô Ngã
Ra khỏi cái Tôi vẫn biết mình
Biết đêm sẳn chứa ánh bình minh
Biết trời đất ấy chưa từng khác
Chẳng cũ xưa, cũng chẳng mới tinh
Ra khỏi cái Tôi vẫn biết mình
Biết minh chẳng khác với vô minh
Chẳng Tâm nghi ngại và vô ngại
Cũng chẳng hư vô chẳng bóng hình
Ra khỏi cái Tôi vẫn biết mình
Chưa từng có diệt cũng chưa sinh
Chân Tâm chưa tối, chưa từng sáng
Tận cùng ngôn ngữ vốn lặng thinh
Quay lại trong Tôi để biết mình
Biết thân, biết nghiệp, biết phù vinh
Biết Tâm như nước không rời sóng
Động tự mình, yên cũng tự mình.
NGUYÊN AN
TRẦN BÁCH LINH