Viễn hành
Thật chậm, thật chậm
Con ốc bò ngang sân ga
Nghe được vẻ nhộn nhịp của người khác
Cảm cái buồn của sự biệt ly
Đôi khi quên mất thân mình yếu đuối có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào
Dưới những bàn chân vô tình hoặc cố ý
Nơi sân ga này phải biết khôn ngoan
Lánh vào những nơi không có chân người bước đến
Đi ở giữa hai đường sắt song song
Không ai phiền đến mình
Hoặc trong hốc kẹt, hang nhỏ, có thể thu mình để có được giấc bình yên...
Nhưng tiếng còi tàu mỗi khuya
Vẫn mơ hồ thúc giục một cuộc viễn hành
Đi về đâu, con đường thăm thẳm
Một thân hữu hạn trườn đến vô chung?
Đi qua sân ga này
Có khi tưởng chừng không chi dính dáng đến mình
Mà kỳ thực thì mọi thứ đều bắt đầu từ đây
Lên đường hay nằm im
Cũng đều là sự khởi hành
Để dấn bước trên con đường vô hạn xa xăm
Hoặc lui vào chỗ tận cùng của niềm cô liêu hiu quạnh...
Chẳng con đường nào, chẳng nơi chốn nào có tiêu đích thật sự
Chỉ có sự vô hạn mênh mông
Chỉ có cuộc viễn hành
Và có con ốc, nơi sân ga này
Lắng nghe tiếng còi tàu mỗi khuya
Giục giã khát vọng lên đường.
VĨNH HẢO