Thơ Kinh Tâm
Tình không bến
Kìa ! bàn tay
Ngón hồng, chỉ sao khuya
ồ !Trời quê
Bế đường mòn trăm tuổi
Ngọn đèn mờ
Nghe tiếng lá hát ca
Bên cội hoa
Thì thầm sương đêm gọi
Hé môi cười
Bông lúa nở chồi non
A! trà thơm
Tình không… huyền ảo.
Mùa xuân năm ấy!
Vầng mây vô định ngàn năm chảy
Cuộn tròn núi thứu trong cô tịch
Xuân về bừng sáng trên đôi mắt
Nghe tiếng hòa âm khúc dương triều.
Gió xuân thủ thỉ vờn mây trắng
Bóng già từ thị ngồi yên lặng
Đi hái hoa trầm trên núi xanh
Sư tử vầng ô chợt mỉm cười.
Tùng non lớp lớp giữa nền trời
Đùa reo với gió chừng thảnh thơi
Từng bước ta đi trên lối cỏ
Muôn ngàn giọt nắng dõi theo chơi.
Tình Yêu Mới
Tôi yêu em trong từng hơi thở
Từ nụ cười ánh mắt mến yêu
Vì đã yêu trong lòng sâu lắng
Cùng mai về chốn núi thâm sơn.Yêu em như đang yêu đời này
Cỏ cây sỏi đá bao người thương
Và cả dòng mây trắng trinh nguyên
Của buổi đầu mới lạ tinh khôi.Hàng trúc xanh mùa thu lá đỗ
Giữa phong trần em vội bước đi
Lúc xuân chiều rộn tiếng yêu thương
Tôi còn đó ngàn năm về lại…