Tìm nhau
chốn cũ chân xưa mờ dấu bụi
đường hoa, mây lạc nẻo mù tăm
tìm nhau đầu bạc đêm cô tịch
sóng vỗ ghềnh xa ngỡ vọng âm!
Nguyệt khúc
trăng về bên ấy soi kim cổ
bên này dâu bể đã trùng khơi
lòng úa như rừng thu cuối độ
theo sóng hàn giang lạc hướng đời
theo sóng hàn giang lạc hướng đời
thuyền trôi hay bèo nước xuôi trôi
đêm sương mờ tỏ màn nhân ảnh
hồn lẻ, dạt dào bao khúc nôi
hồn lẻ, dạt dào bao khúc nôi
bãi khuya khua động những bồi hồi
trăng gọi hồn ai về bến cũ
lấp lánh màu đêm, nhớ điếng người!
lấp lánh màu đêm nhớ điếng người
ngày thơ, theo trăng, về đây rồi
tình mơ, theo trăng, vàng trên sóng
và lòng, theo trăng, chưa hề vơi
và lòng, theo trăng, chưa hề vơi
trăng đầy, gợi muôn ý xa xôi
trăng sáng, như ngày tình quang đãng
trăng tàn, như mộng đời... tan thôi!
Thu phân
hỡi người của mười năm không gặp
tôi buồn nên nhớ người vu vơ
đêm qua có phải thu về lại
nên sáng nay trời biết mộng mơ?
hôm xưa có phải ai hò hẹn
một kiếp trần gian, một cuộc chờ
trời đất mấy mùa, tôi có đủ
nhưng đời vẫn vắng một mùa thơ!
Ngang qua phố biển, mưa
mưa vô tình, dịu, nhuyễn, rơi
ngang qua phố biển, thấy đời trống không
trời mù xám, nước mênh mông
sóng xô đẩy sóng, dập dồn bất ngưng
quay cuồng thích cánh chen chân
cuối đời, như sóng tan dần hư vô
nhọc nhằn toan tính lợi/thua
xuôi tay, như lá theo mùa, rụng rơi
tình rực rỡ cũng tàn phai
một ngày vui, trả bao ngày lao đao
mây hồng cuốn nắng về đâu
mà đây hoang quạnh một màu buồn hiu
chạnh thương thân, cánh chim chiều
khuất sau hẻm núi xiêu xiêu mịt mùng.
NGUYỄN THỊ MINH THỦY