Tâm khúc chiều
chiều ta đứng giữa phố đời bôn cạnh
những dòng xe chếnh choáng những dòng người
lời huyên náo bủa vây tình cô quạnh
ta bỗng thèm nốc rượu đến tê môi
chiều ta ngồi trên thềm hiên nhạt nắng
trận gió qua thoang thoảng trận hương về
người đã đến trong màu hoa cúc trắng
rồi người xa như cánh vạc đêm khuya
chiều ta ngủ bên vườn xưa lá rũ
chiếc võng đưa chênh chếch bóng tà dương
ta đưa hồn vào chiêm bao ngày cũ
ô kìa trăng chiếu sáng mộng hoang đường
chiều ta uống trên lầu xưa vắng vẻ
phương trời xa con cò trắng lẻ đàn
người nơi ấy có khi nào lặng lẽ
ngồi trầm trong cô đơn, uống rượu khan?
chiều ta đến bên cầu nhìn nước chảy
hăm lăm năm biền biệt cuốn theo giòng
ôi xa quá những mùa xưa lộng lẫy
ta bên người
ôm xiết một màu trăng.
PHÙ DU