TẠI SAO KHÔNG
Đừng điểm danh tôi. Ban đêm ơi
Đã mở ra con đường đi vào giấc mộng
Thì làm sao tôi có thể chối từ
Đừng điểm danh tôi. Nắng chiều ơi
Dưới tàng cây kia có tiếng ru của bầy chim
Làm sao tôi không tìm về giấc ngủ
Đừng điểm danh tôi. Tấm gương soi
Có nơi thời gian đang đứng lại
Làm sao tôi không đi về phía của mùa xuân
Đừng điểm danh tôi hỡi người có mặt
Vụ mùa đã thơm, lúa chín ngoài đồng
NGẠC NHIÊN
Mây trắng
Ngó xuống
Trần gian
Ngạc nhiên sao nắng vui tràn thế kia
Vậy trên này hay dưới kia
Cõi nào là cõi thuộc về trời xanh
TỪNG BẬC BUỔI SỚM
Tôi đang bước lên từng bậc cấp buổi sớm
Từ ấm áp của đất
Bóng đêm đang trở thành kỷ niệm
Tôi đang ở vào thời gian nào thật nhất của mờ sương
Vẫn còn hơi gió đêm từ phương Nam
Có thể tôi đang ở trong bóng mà nắng đang trú ẩn
Bằng cái với tay dịu dàng
Tôi sẽ chạm vào nó
Sự lạnh lùng của đêm đã ở rất xa
Hình như tôi đã bước thêm bậc nữa
Bây giờ thì đã nghe được hương của những loài hoa
Hơi ấm của vòm cây,của tổ chim, của gối chăn giấc ngủ
Của những sắc mầu còn lẩn quất
Trong hồi hộp của chờ đợi
Tôi không biết mình đang bay lên. Đang tới
Hay đang rơi…
NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH