Ta cảm ơn đời
Đã mấy mùa thu với nắng trưa
Ta về quê cũ dưới đêm mưa
Xóm nhỏ bao năm sầu binh biến
Mái chùa lan nhẹ tiếng kinh khuya
Nước Úc bây giờ chân có mỏi
Vạn trùng biển dã khói sương mây
Ba mươi năm vắng bờ vai mẹ
Đâu lẽ một đời vẫn ở đây?
Chạnh hỏi quanh mình thân đất khách
Có còn chi hỡi với Phong Châu
Hùng Vương đất tổ năm ngàn đó
Văn hiến quặn dài nỗi đớn đau!?
Bất giác dưới vòm thiên biến diệt
Tuổi đời dư giả để ngang vai
Cúi hôn một nắm bình sinh tận
Đã mấy thu rồi dưới nắng mai?
Phật Pháp nhiệm mầu muôn lối nẻo
Nếu là an ổn hỏi chi ai
Khổ đau là kiếp đời thơ dại
Thôi nhé! đủ rồi “xếp” ở đây.*
Đầu xuân xứ lạ (01.01.2010)
Tâm Nguyên
_____________
· Để cho cuộc đời bình thản.