SÁU CHỮ
Ta dạo bước nghe sóng xuân réo gọi,
Khúc ân tình từng nhịp sóng vỗ về,
Tiếng Nam Mô theo sóng biển vào bờ
Nghe hơi thở A-Di-Đà nối tiếp!
Ôi! Kiếp sống trả vay vòng tục lụy
Mãi xoay vần như ngày lẫn lộn đêm
Nợ ân tình vay trả mãi không thôi
Thế mới biết cõi trần và cõi thế
Cứ vay mãi mà không bao giờ biết
Đến khi nào trả dứt cái nghiệp này?
Nợ ân tình vương vấn mãi khôn nguôi
Như con sóng cứ lấp tràn bờ bãi
Bước cứ bước mặc sóng xô gió dập
Miệng không ngừng sáu chữ gọi Nam Mô
Cả cõi lòng hãy mật niệm vô cùng
Ta sẽ thấy liễu sanh và thoát tử!
TRĂNG THƯỢNG NGƯƠN
…Và đêm nay trăng đầu mùa xuân đến
Trăng thượng ngươn lộng lẫy ánh trăng ngà
Dưới vầng trăng muôn kiếp sống đọa đày
Sao hơi thở lại nồng nàn lạ lẫm?
Ta ngồi lại tọa thiền trong một chốc
Lắng nghe tim từng nhịp đập âm thầm
Và tình đến tựa như vầng trăng lạ
Vâng tình đó! Một mối tình Phật đạo
Luôn thường hằng không phai dấu đâu nha!
Chỉ vì ta chạy theo mãi lợi danh
Rồi đánh mất lương tâm trong ngục tối
Và đến lúc không còn vô minh nữa
Hiển hiện tuyệt vời như trăng của đêm nay
Niệm sáu chữ nghe gió thoảng bên tai
Ráng lên nhé! Đừng lạc đường thay lối
Gió khe khẽ trong đêm trường tĩnh lặng
Chỉ mình ta - một bóng với trăng soi
Ngồi tọa thiền nơi tĩnh lặng diệu huyền
Soi soi lại - ta kiếp đời phiêu bạc
Khi sinh ra đã vay vòng tục lụy
Khóc thét lên giữa trần thế lạ kỳ!
Rồi lớn lên ngụp lặn giữa cuộc đời
Biết đau khổ là biết còn sực tỉnh!
Vì chuỗi đời là hệ lụy khôn nguôi
Để đêm này ta cùng với trăng ngà
Tự soi lại dấu vết đời nghiệt ngã,
Tự soi lại cõi nợ tình ảo mộng!
Ta thấy ta mù lòa mãi khổ đau.
Chỉ đêm nay ta thức tỉnh diệu kỳ
Trong sâu thẳm ta tìm ta rồi đó
Này bản lai diện mục của mình ta
Ta cám ơn vầng trăng quá ngọc ngà!
MAI PHƯỚC LỘC