Rỗng
Nửa trăng lơ lửng bên kia núi
Khách gió qua thăm cứ ngại ngùng
Nhà thưa vắng cửa sao không trọ
Phong trần mấy bận vẫn mông lung
Bóng mây che lấp mờ khuôn chữ
Đi đến bao nhiêu cũng chẳng rời
Thôi nay trở lại nghe sương rụng
Để thấy hoa rơi ở cuối đời.
09.10
Thong Dong
Thong dong từng bước lên đồi cỏ
Xa thấy mây xanh mỉm miệng cười
Hoa nắng sáng lên ngày mới thở
Rũ giọt từ tâm ngát hương thơ.
DƯƠNG KIỀU NHI