Nước sám
mùa tầm tháng cuối
gối mềm mái cỏ
quanh co sương miên man
bước về mộng gác trăng già
có bao giờ tôi là thơ
tan theo những đám mây xa lắc
nhớ bạn ḷng thênh thang
thốt không được một lời
lặng câm như cánh cửa im ĺm sám hối
suối sâu nước buốt
chảy suốt vào ba ngàn thế giới
củi mục tháng năm dài
cạn dần dư vị mưu toan
làm sao an ủi được ḷng ḿnh
chỗ đứng đầy những vết sẹo
gió dẫu chết
hoa vẫn rụng
đuổi bóng càng thêm xa
Trú xứ
khoái cảm
mgọt ngào sẵn có
cũng vẫn đổi thay
thật không ổn cố
đêm thổ lộ và ta thán
đi hoang
trên nỗi xót xa
tiềm phục
đốn gẫy tháng ngày
đời sống là tầm nă cảm giác
đắm say
cùng lưỡi hái tuyệt vọng
trong nhà lao không cửa
VŨ TIẾN LẬP