NGỒI THIỀN
rụng vào cõi thở bám rêu
nắng vừa tắt ngọn trên triều dương xanh
cõi xa loáng thoáng lá cành
nẩy sương trù mật đầu ghành huyễn hư
hai bàn tay chắp mộng Từ
diệu âm rơi thịch xuống phù du ca
ngoằn ngoèo nẻo mộng sa đà
thoắt rung trận gió về qua biên thùy.
TÉ RA
ngựa xe bương bả cảnh đời
tôi đi tôi chạy tôi ngồi tôi đi
phố phường đuổi đánh ầm ì
quành ra ngõ hẹp, lộn về đường cong
mấy hàng cột điện tần ngần
bảng xanh, đèn đỏ, tường vàng lắc lư
tôi đi tôi chạy tôi cười
thoắt về đến cửa lừ đừ muốn đau
té ra vườn trước vườn sau
vẫn còn vương vấn một màu lá cây.
TÁCH
bồ đề tách cội ra riêng
lá cành lãng đãng trút triền phược ra
em đi tách nguyệt khỏi hoa
hồn rơi xuống tận mù sa cuộc đời
em còn vậy
huống chi tôi?
tháng ngày lẩn thẩn tách lời khỏi câu.
TÉ VÔ
té vô thế giới ba nghìn
ngón tay điểm nguyệt quàng xiên kiếp người
trôi vèo mộng mị tơi bời
nhoài ra cửa huyệt đọc lời tụng ca
rối ren thưa hỏi cửa nhà
chợt nghe loáng thoáng như là vậy thôi.
NHƯ LÀ XUÂN REO
rộn ràng em đến chiều nay
mưa xuân e cũng loay hoay giọt tình
tôi loay hoay dọn tim mình
nụ môi em động một hình bóng xa
và tôi động chút âm ba
chợt đâu mưa trút như là xuân reo.
PHÙ DU