Mưa
Mưa rì rào hay thì thầm to nhỏ
Chuyện trần gian hay chuyện lũ dại khờ
Có chuyện đời cùng giàu sang danh lợi
Có tình người qua bao nỗi oan khiên
Có vấp ngã mới tạo nhiều cay đắng,
Có đợi chờ mới thấu nỗi xót xa.
Mưa rơi đều như một tiếng kinh cầu,
Giữa thanh vắng về đâu người ơi hỡi!
Khi dòng đời mặc danh lợi bán mua
Khi cuộc đời là một chuỗi dây oan
Được rồi mất - Ăn rồi thua - Đời là thế!
Có ai nghĩ đời là tuồng ảo mộng?
Sực tỉnh rồi ta tìm đến chân tâm
Chỉ mình ta trên một cõi hồng trần
Chỉ một cõi đi về
Thôi bạn nhé!
Sống cho sống
Mặc cuộc đời
Quạnh quẽ
Nghiễm nhiên cười,
Đời là giấc mơ hoa!
Về đi
Hãy vui vẻ bằng lòng với hiện tại
Bởi cuộc đời chẳng có mấy tương lai
Có gì đâu trong một buổi sớm mai
Ta từ giã hồng trần về chốn cũ
Cuộc đời đến như một lần huân tập
Vào tâm linh là cả một hành trang
Đến với đời không một chút ca vang
Thì rủ áo giã từ không chê chán
Đến rồi đi như vai tuồng chưa dứt
Sân khấu cuộc đời là một chuỗi dây oan
Về nơi đâu? Ta hát khúc an lành?
Tâm bình thản, đón nhận đời dù nghiệt ngã
Vẫn tươi cười như là giấc mơ hoa!
(trích từ thi phẩm Hồng Trần)
MAI PHƯỚC LỘC