IM LẶNG CỦA SÓNG
VỠ THÀNH THƠ…
Cư Sĩ Liên Hoa
Một thoáng phù du, nợ cơi đời
sao c̣n tục lụy để chơi vơi
t́m nơi một cơi chân thường đó
vẫn thấy bên ḿnh rơi ước mơ….
T́m lại ḿnh là một phương trời rộng mở mà ai ai cũng t́m đến, mở màn cho cuộc nhân sinh. Có người đi t́m ḿnh qua những định danh, dán hiệu cho mọi sở hữu từ vật qua tâm, như chính đó là hiện thân đích thực của bản ngă tồn tại. Nước mắt từ đó tuôn rơi, nụ cười khởi đầu có mặt, trong thành bại, vinh nhục, khổ đau, hạnh phúc.
Sự tồn tại của một cá nhân hay tập thể là sự chạm trán với chính sinh mạng của hiện hữu, đối diện để vực dậy, sống tĩnh và thành h́nh… tùy theo quan niệm, theo định hướng cuộc đời.
Người hành giả của tâm linh là người đi t́m ḿnh qua xuân hạ thu đông, quán chiếu lại tâm, lấy ra mảng vỡ vụn của vọng niệm, soi mói, t́m ṭi, để cho bụi phấn tan biến thành vô thường. Những rớt rơi của tự ngă là cuộc trở về với những bước đi trong sự rời bỏ, hỷ xả, rơi rụng mọi sở hữu, dù là một thoáng mây trời, dù là mảy may vi trần c̣n sót lại.
Tiếng gió reo vui, mời gọi một cơi ḷng, để nghe lời nói, lắng nghe tâm cười. Trong cơi mộng đă dệt thành chân hữu, cho khổ đau dồn dập, cho chơi vơi lá rụng, cho vỡ nát trái tim để thành h́nh nhân bản con người, tất yếu trong định mạng, phá vỡ trên sinh mạng và thành h́nh trong vận mạng. Ba chuyến khởi hành để tạo thành nguồn lực cho mọi biến động, vượt thoát, trở về.
Là người ôm tâm chạy đuổi trong cuộc đời, thấy biết nghiệp lực, nhưng vẫn kiêu hănh đối với nghiệp lực, nhận rơ với đôi mắt chân chất rạt rào, ôm ấp yêu thương và làm tốt hơn cho nghiệp lực, để chuyển hoá. Em đến với ta trong một cơi nào đó, khi tâm là một nối kết mở rộng để đón bước chân về. Bàn tay vẫn nắm lấy nhau trong khổ nhục, thị phi hay hạnh phúc. Dù có ngả gục trên đường đi, dù có gai góc của các mảnh ráp tấm ḷng do say khước cuộc vui cơi trần, do vui đùa trong tử sinh, do ấm áp trong vết thương làm dày thêm chất sống của tâm. Ai không đau khổ, nhận thức được khổ đau, băng ḿnh qua những ngả ngách của khổ đau, sẽ không bừng tỉnh để sống tỉnh thức, nhận rơ cuộc viễn du của kiếp người, sẽ không cảm nhận được hạnh phúc như đoá sen thơm kỳ diệu đến và vươn lên từ bùn nhơ của cuộc đời. Tỉnh thức là một cuộc sống, một trạng thái b́nh tỉnh trước ḍng nghiệp lực không có đi lẫn về, v́ là mộng ảo.
Từng mỗi nốt nhạc của cuộc sống, dù là đơn thuần là do, rê, mi, fa, sol, la, si… những mỗi nốt nhạc vẫn được nuôi dưỡng, cộng hưởng bởi những nốt thanh khác gom lại. Cuộc sống là tất cả những ǵ tạo thành, thành h́nh của cuộc sống, nên mỗi sự vật, mỗi pháp, mỗi tâm… đều đến từ những cộng hưởng, duyên sinh khác. Ai không đau khổ sẽ không biết đến hạnh phúc là ǵ? Người không vinh nhục là người bị khiếm khuyết nội tâm để thành h́nh con người đích thực.
Là người bất toàn trên thân phận con người, với thân xác phàm phu, thô thiển từ thân tâm, với bao nhiêu là vẩn động c̣n tồn tại như một giả định, v́ tất cả các “hữu vi pháp đều là vô thường, giả danh”… nhưng là người con Phật trước vận mạng cuả chính ḿnh, dù hoàn cảnh có ra sao, dù nghiệp lực có dày đặc trùng trùng vây bủa, dù là có nước mắt tuôn rơi, có nụ cười non dại… tôi vẫn vươn lên, đối diện, không chạy trốn, nhẫn nhục, ôm lấy thương yêu nghiệp lực như chính cuộc đời ḿnh, cùng vươn lên để hoàn thiện chính nó và cùng nhau đi về bến cũ, đường xưa… để cùng cười vui và phải chăng đó là mật ngọt, là lư tưởng đẹp, là nụ cười, là im lặng trong bao sóng gió, trở thành bài thơ nhân sinh, nhân bản có bóng h́nh con người đích thực… xin được lấy những h́nh ảnh nầy, kính dâng tặng đến mọi người như một chia sẻ…
Tiếng gió réo gọi
lắng nghe tâm hư ảo
lời nói ǵ
ŕ rào tiếng ḷng
mặt biển vẫn lặng lờ sóng nước
cuộc đời chờ đợi
bến vắng, chiều thưa
nghe mấy độ sương rơi
bàn tay mềm mại
thấy nhau trong mộng thực
có phải là người xưa
có phải là ta,
của muôn kiếp t́m nhau
giọng vẫn ngọt ngào
gỗ đá khắc sâu
ḍng sông hối hả
nở vạn nụ cười
cạn kiệt lời xa nhau
cánh chim vẫn lặng lẽ
đem các mùa rải mộng đẹp
có vỡ tan
có tiếc nuối
có lang thang
ai người t́m lại
ai cho lời thơ
bóng h́nh xưa thức giấc
trên đỉnh núi cao
gieo ḿnh rơi từ tâm
cho chơi vơi
cho lơ lửng
gặp lại em trong chốn vô thường
khắc sâu lời tâm kinh
như lời nguyện thuở nào
cho mộng đi
cho gió cuốn
cho trăng sao rơi
cho tóc bạc màu
cho trăm năm về trong sát na
cho thân tâm tan biến
nụ cười em bé
bước đi chân hạc
thong dong một đời
chú bé giật ḿnh
tiếng khóc chào đời
chập chững trần gian
mặt trời hé nở
trăng vẫn c̣n ngủ
sao vẫn thờ ơ
tâm mở lời th́ thầm
em về rồi
chúng ta về rồi
tiếng nhân sinh thưa hỏi
căn nhà quê cũ
gương mặt vẫn đầy
em cười
ta cười
lời xưa c̣n đó
phải chăng…
Một thoáng t́m đời thơ
Cư Sĩ Liên Hoa