Hạt Bồ Đề
T́m Trong Lá Dâu Xanh
Có tu học! cái đơn sơ bỗng trở thành thánh thiện.
Hạt Bồ đề t́m trong lá dâu xanh
Cái mỏng manh trở nên bất diệt
Có diệt đâu hay bàng bạc muôn phương?
Như một lẽ vô thường chợt ngộ
Âm thanh nào lặng lẽ giữa hư không
Mái tóc trong gió ngàn hoang dă
Nằm chết dần không tiếng khóc tiễn đưa.
Ôi những hy sinh nơi rừng sâu núi thẳm,
Hay bỏ ḿnh trên biển cả mênh mông.
Anh có chết nhưng khí hùng nào chết?
Thân xác nào viết ḍng sử Lạc Long.
Có tu học! cái đơn sơ bỗng trở thành thánh thiện.
Ôi cái hay, cái đẹp “Nước có nguồn”
Thiện mỹ nào hơn nếp đẹp “Người có Tông”?
Hăy t́m thấy Giang Sơn trong chiếc lá!
BẠCH XUÂN PHẺ