DỄ THƯƠNG DỄ GHÉT

Chiêu Hoàng 

 

 Theo chị, mỗi một người chúng ta đều có những điểm dễ thương và dễ ghét, nhất là tùy theo những hành động của ḿnh đối với người chung quanh để người khác có thể nh́n ta theo khía cạnh ấy. Nhưng cũng có nhiều trường hợp cái dễ thương, dễ ghét lại xảy ra một cách rất ngoại lệ. Chẳng biết đâu mà ṃ…

Đối với chị. Anh là một người rất dễ thương. Một Phật từ thuần thành, tu tập một cách nghiêm túc. Ngoài kiến thức Phật giáo khá quảng bác, anh lại c̣n làm được nhiều chuyện khác như có thể là một kẻ thợ nề, thợ mộc, người sửa xe, sửa computer, viết văn, làm thơ, dịch thuật v.v... Anh sẵn sàng chia xẻ những kiến thức của ḿnh cho tất cả mọi người, không dấu diếm. Vậy đó, mà chẳng hiểu sao có một số Phật tử trong chùa chẳng thích anh, nh́n cái mặt của anh (khỏi cần nói chuyện chi) đă thấy ghét rồi!

Quả thực, họ ghét anh lắm! Th́ cũng dễ hiểu thôi, anh trực tính, lại không thích làm chuyện cong queo. Tuy anh chẳng bao giờ nói xấu ai, nhưng họ vẫn cứ ghét, v́ lối làm việc của anh khác họ. Họ chê anh thẳng tính, không.. biết nịnh đầm, có chi nói nấy, lại không la cà trong chùa nói chuyện thị phi, họ chê anh cục mịch, quê mùa, thô lỗ v.v.. Mà thiệt! Dạo này anh làm việc tay chân sửa chữa cho chùa nhiều quá nên trông anh rất đô con, cộng thêm cái đầu nhẵn thín, đôi mắt lộ, sáng quắc. Có người yếu bóng vía, nhất là lại thích nói xấu anh sau lưng nên không dám nh́n thẳng mặt, gặp trước cửa chùa th́ lo nhủi ra sau chùa, gặp phía sau th́ chạy ṿng ra phía trước. Thế dó, họ kền anh như thế nhưng vẫn cứ ghét, nhất là trong ban điều hành có nhiều người ghét anh tới độ chỉ mong cho anh chẳng bao giờ tới chùa nữa, để cho họ “yên thân”... thao túng trong chùa. Thực t́nh họ không t́m ra được ở anh có một điểm nhỏ nào - dù chỉ một hào ly - dễ thương, v́ có cố du di cách mấy, có cố lấy anh làm đối tượng để tu tâm từ nhưng cũng chẳng xong. Họ có thể có compassion với bất cứ ai, ngoại-trừ-cái thằng-cha-dễ-ghét-đó.

Anh dễ ghétttttt... quá chừng! Tựa như trời sinh anh ra chỉ để làm một nhân vật cực kỳ dễ ghét và là một kỳ-đà-cản-mũi trước mắt họ vậy. Một vài người, ghét anh quá bèn dựng chuyện đi nói xấu anh với thày trụ tŕ. Chuyện đến tai anh, Anh chẳng cần! Lại càng khỏi cần phải thanh minh, phân trần với ai, ngay cả với thày trụ tŕ. Hỏi. Sao không đi giải thích với thày? Đáp. Thày không hỏi th́ không nói, không cần giải thích. Thái độ bất cần (như một hành động khiêu khích) đó lại càng cho nhiều người gai mắt và ghét anh thêm.

Có một đôi lần chị mon men đến làm quen. Đối xử tốt với anh và lân la hỏi chuyện. Hỏi th́ anh nói, nhưng cũng chẳng tỏ một thái độ muốn phe đảng. Anh ghét phe đảng. H́nh như anh sinh ra chỉ để tu tập, c̣n những chuyện thị phi th́ anh chẳng cần...

Một lần lên chùa t́nh cờ gặp anh, chị ấm ớ hỏi một vài câu hỏi về Phật pháp, anh vui vẻ trả lời, nhưng nghe xong chị ngẩn người ra. Nh́n khuôn mắt (khờ khạo) của chị - tựa như một người vừa rớt từ một hành tinh nào đó – Anh kiên nhẫn giải thích thêm lần nữa, lại một lần nữa... Nhưng mặt chị cứ thộn ra. Cáu tiết, anh cao giọng: “Từ năy giờ tôi đă giải thích nhiều lần rồi mà chị vẫn chưa hiểu ư?” Tiếng nói của anh khá lớn, dĩ nhiên chị cảm thấy quê với những người chung quanh và... sùng anh lắm! Chị cự khe khẽ: “Anh làm cái ǵ mà phải gắt to lên thế?” Nói rồi, chị ngúng quẩy bỏ đi.

Chị âm thầm giận anh mấy ngày. Lên chùa, thấy cái mặt dễ ghét của anh chị lờ đi, không thèm nh́n. Anh cũng chẳng buồn quan tâm, giá chị có giận anh cả...ngàn kiếp chắc cũng chẳng sao. Chị ôm “mối hận” đó vào trong những thời thiền quán, phân tích, mổ xẻ... Dần dần, chị thấy chính ḿnh mới là người vô lư. Người ta đă có ḷng tốt trả lời những khúc mắc cho ḿnh, nhưng ḿnh lại làm cho họ tức giận về sự “chậm hiểu” th́ người ta gắt lên là phải, có ǵ mà phải giận? Quê ư? Mất mặt với những người trong chùa ư? Quả là chị quá quan tâm đến những ǵ người khác nghĩ về ḿnh, quả là chị đang nuôi dưỡng cái Ngă trong chị thêm lớn. Chà! Chị quả là ngu si không biết ǵ hết, anh gắt với chị cũng chính là một bài học để chị diệt bớt đi cái ngă...

V́ những suy tư ấy, chị cảm thấy ḿnh...kỳ quá. Lại nữa, không nói chuyện với anh th́ chị lại buồn, v́ đôi khi có những câu hỏi khó trong đầu mà không nghĩ ra được câu trả lời th́ lấy ai nói cho chị nghe? Cuối cùng chị “cho phép” ḿnh giận anh khoảng... một tuần lễ rồi thôi. Giận nhiều cũng mệt lắm. Nó như đóng thành một khối nặng như ch́ trong tâm. Bằng mọi giá, chị phải tiêu hủy nó ngay lập tức!

Mới hôm kia, thày lái xe loạng quạng sao đó bị đụng vào cột đèn, xe hư hại nặng. Thày không bị đau nhưng bị dập cái lỗ mũi, chẳng biết làm thế nào mà chóp mũi thày đỏ choé như bôi son, thày mang cái chóp mũi đỏ như con reindeer đi tới, đi lui trong chùa, trông thật mắc cười! Một vài Phật tử th́ thào kháo nhau rằng, đụng xe nặng như vậy mà thân thể không bị đau đớn th́ chỉ có Hộ Pháp gia hộ cho thày thôi...

Một ngày trời nắng. Chị lên chùa. Gặp anh đang loay hoay sửa cái xe cà tàng cho thày. Chị nén hết tự ái mon men đến làm quen, tưởng chừng như việc đó khó làm như... giật sập trời vậy. Ấy thế mà sao việc xảy ra dễ quá chừng. H́nh như anh chẳng c̣n nhớ rằng anh chính là nguyên nhân làm cho chị giận, mà h́nh như anh cũng chẳng biết chị giận anh từ mấy ngày nay và càng h́nh như chẳng biết rằng anh đă được chị khởi tâm “tha thứ” cho anh rồi. Thái độ của anh rất b́nh thường, anh nh́n chị nhoẻn miệng cười. Cái cười của anh làm cho khoảng không gian trong sân chùa sáng thêm lên. Chị nh́n lên trời nắng, ngờ rằng, một đám mây vừa rời khỏi mặt trời nên khung cảnh mới sáng lên đến thế…

H́nh ảnh nụ cười lung linh trong buổi sáng nắng ấm làm chị lại khởi tâm nghĩ rằng. Chắc một đôi khi anh cũng... đáng ghét (một cách...bất ngờ) thật, nhưng trên mọi thứ, chị vẫn luôn nghĩ anh dễ thương.

Nghiêng tâm suy nghĩ, có thể ḿnh chủ quan quá chăng khi nh́n anh qua một lăng kính mầu hồng như thế?

 

 

 

 


 
Bài vở đóng góp xin gửi về: baivochanhphap@gmail.com
Copyright © 2009 Chanh Phap Newspaper
Last modified: 11/26/10