Con đường Mẹ chỉ con đi
Con đường Mẹ chỉ con đi
Không êm nhụng lụa, không đầy cao sang
T́m sao khó thấy bạc vàng
Chức danh quyền lực lại càng khói sương
Đời gian nan lắm ngă đường
Chân non tập tễnh giữa cuồn cuộn trôi
Ngoái sau: có Mẹ kia rồi
Giọng từ rót nhẹ bao lời khuyên lơn:
“Đường đời gai góc, trợt trơn
Giữ cho vững chăi tâm hồn thanh cao
Biết đủ để bớt khát khao
Ít đi ham muốn khác nào thừa dư,
Cộng nhân phải biết chia trừ
Ấm no san sẻ cho người quanh ta
Thiện lương chặn mất đường tà
Chốn yên vui sống tuy xa lại gần...”
Từ khi khôn lớn trưởng thành
Đường xa Mẹ chỉ là hành trang đi
Trôi lăn tủi nhục, vui vầy
Vọng danh vượt thoát, đắng cay mỉm cười
Đường c̣n xa quá Mẹ ơi
Nhưng từng bước một nhớ lời không quên
Con đường Mẹ chỉ thật quen
Nắmg Vàng soi rọi bừng lên Tâm từ...
Hôn lên bàn chân Mẹ
Nâng bàn chân Mẹ hôn lên
Bàn chân nhỏ nhắn thuyền lênh đênh ḍng
Hôn nhăn nheo gót từng hồng
Bao năm lặn lội đường trần nhiêu khê
Bàn chân tất tả đi, về
Đường phù hoa phố, đường quê mùa làng
Bàn chân từng bước cao sang
Từng hành khất gạo mơ màng bữa cơm
Bàn chân bận bịu cho con
Bầy mười bốn đứa vẫn c̣n nhỏ nhoi
Tám mươi thêm tám tuổi đời
Bàn chân chưa muốn nghỉ ngơi thanh nhàn
Con hôn từng ngón trên bàn
Ngón gầy guộc chứa mênh mang biển hồ
Làn da héo úa nhăn khô
Nắng mưa dâu bể bây giờ thấm xương
Bàn chân bước cơi vô thường
Thong dong đạo vị về đường lạc an
Hôn lên từng bước chân Vàng
Bóng chiều ḿnh hạc nhẹ nhàng thăm con
Ngược rơi nước mắt vào ḷng
Lẽ thường sinh diệt, c̣n không, khi nào?
Mẹ c̣n ngồi đó trên cao
Con hầu dưới thấp hôn vào chân Tiên...
TÂM KHÔNG - VĨNH HỮU