Buồn thi nhân
Chàng ngồi cô quạnh trần ai
Bóng phù hoa rụng một vài nếp nhăn
Vẳng qua nội cỏ hoa ngàn
Lời thơ ẩn dụ mơ màng hỏi thăm
Lưa thưa dặm lữ đường trần.
Sầu trinh nữ
Tuổi xuân đành để trôi dần
Em nâng chén đắng trăm năm đợi người
Bên song, thu trút gió vời
Lá vàng quạnh một chiếc rơi giữa lòng.
Áng mây
Về dưới trăng khuya lòng chợt ấm
Đưa em qua hết mộng đêm này
Lối nọ đường kia
Câu hỏi chậm
Ray rức trong lòng như áng mây.
Du tử ca
Vẫn trời đất cũ một màu
Đi đâu cũng gói lời chào mang theo
Gió đưa chút mộng đánh vèo
Tình du tử, giấc ngủ chiều
Đong đưa.
PHÙ DU