TỪ BI LÀ VŨ KHÍ

HÀNG PHỤC SẠCH MA QUÂN

Tịnh Minh soạn dịch từ Pháp Thoại Pháp Cú  

 

 

Truyện kể rằng tại Xá-vệ có 500 Sa-môn lănh thọ yếu chỉ thiền quán từ Đức Thế Tôn rồi đến một ngôi làng rộng lớn cách xa hàng trăm dặm. Dân chúng thấy đoàn Sa-môn nghiêm trang từng bước tiến vô làng, họ cùng nhau đem lễ vật, thức ăn, nước uống ra nghinh tiếp, cúng dường Tăng đoàn, và hỏi:

- Kính bạch quư sư, quư sư đi đâu?

- Đến một nơi tạm ổn, thưa thí chủ. Các Sa-môn đáp.

- Vậy th́ phước cho chúng con. Xin thỉnh quư sư ở lại đây an cư ba tháng. Chúng con sẽ được dịp thân cận quư sư, nương tựa Tam bảo và thọ tŕ giới luật. Vị côi cả trong làng chắp tay thưa.

- Lành thay!? Lành thay!?

Sau đó, thấy các sư đông quá, họ đổi ư:

- Bạch quư sư, có một cánh rừng rộng cách đây không xa, các sư có thể an trú, tu tập tại đó.

Thế là đoàn Sa-môn phải tiếp tục cuộc hành tŕnh đến khu rừng nọ.

Bấy giờ các thần linh, yêu quái trong rừng liền nghĩ:

- Đoàn Sa-môn đă đến rồi. Nếu họ lưu trú nơi đây th́ thật là bất lợi cho ta về nhiều phương diện.

Chúng từ trên cây cao xuống ngồi dưới đất tiếp tục suy nghĩ, t́m cách trấn an:

- Nếu các Sa-môn ở lại đây đêm nay th́ sáng mai chắc họ sẽ đi.

Nhưng ngày hôm sau, sau khi khất thực và thiền hành quanh làng, các Sa-môn lại trở về cánh rừng.

Các thần linh thầm nghĩ:

- Hẳn là đă có thí chủ thỉnh Tăng đoàn thọ trai nên họ đă trở về lại nơi đây. Ngày mai chắc chắn là họ sẽ đi thôi.

Chúng ngồi trên mặt đất trầm tư suy diễn qua hai tuần như thế, rồi chúng khẳng định:

- Rơ ràng là đoàn Sa-môn đă quyết tâm ở lại đây ba tháng. Như vậy th́ rất bất tiện cho nếp sinh hoạt gia đ́nh chúng ta, nhất là ta phải ngồi thừ ra thế này. Bằng cách nào chúng ta cũng phải trục xuất họ. Thế là chúng thực hiện quỷ kế hù dọa bằng cách biến hóa ra nhiều h́nh dạng âm binh, ma quỷ: khi lơ lửng chiếc đầu không ḿnh, lúc sừng sững thân h́nh không đầu, đặc biệt là vào lúc nửa đêm, bốn bề hoang vắng, từ trong bụi cây, hốc đá vang ra những âm thanh kỳ dị, nghe rởn ốc, rợn người; trong lúc đó cơ thể các Sa-môn bỗng dưng bất an: hắc hơi, sổ mũi, ho khan v.v? và tâm tư dao động về những bóng dáng âm binh, cô hồn chập chờn, ẩn hiện. Tăng đoàn đồng ḷng quyết định từ bỏ trú xứ, trở về bổn tự với Đức Thế Tôn.

Họ rời khỏi cánh rừng rắc rối, đi thẳng về gặp Bổn Sư, cung kính đảnh lễ Ngài, rồi ngồi sang một bên.

Đức Thế Tôn hỏi:

- V́ sao các thầy trở về? Ở đó không tiện cho việc tu tập sao?

- Dạ? rất bất tiện, bạch Thế Tôn. Chúng con bị nhiều ám ảnh rùng rợn. Chúng cứ diễn đi diễn lại hoài trước mắt; khủng khiếp nhất là những âm thanh quái dị, tru tréo cả đêm, nên thân tâm chúng con thường bị bất an, dao động, dẫn đến lâm bệnh thời khí khá nhiều. Bạch Thế Tôn nơi đó quả thật nhiễu loạn, chúng con phải lui về thôi.

- Các thầy nên trở lại nơi đó.

- Dạ? không được, bạch Thế Tôn!

- Các thầy thấy đấy! Lần trước các thầy đi với hai bàn tay trắng, không một vũ khí hộ thân. Lần này các thầy đi phải mang theo vũ khí.

- Vũ khí ǵ?? Bạch Thế Tôn. Thầy tṛ ḿnh tu hành có vũ khí ǵ đâu! Các Sa-môn hỏi với gương mặt hồn nhiên, ngơ ngác.

- Được rồi, ta sẽ trao vũ khí cho các thầy. Đức Thế Tôn nói.

Sau đó Ngài tụng toàn phẩm kinh Từ Bi (Metta sutta) với những lời mở đầu như sau:

Người khéo luyện thiện tâm,

Đạt cảnh giới tịch tịnh,

Ắt thường niệm chân chính,

Chánh trực và hiền ḥa,

Nhu nhuyến điều phục ma,

Diệt trừ mọi kiêu mạn.

Tụng xong, Đức Thế Tôn nhắn nhủ như lời kệ:

Này các thầy Tỳ-kheo,

Hăy tụng kinh Từ Bi,

Nơi núi rừng cô quạnh,

Dù không nơi thanh cảnh,

Cũng sẽ được an lành,

Vào tịnh địa rừng xanh,

Sẽ có ngay am thất.

Theo lời huấn thị, các Sa-môn đảnh lễ Đức Thế Tôn, rồi lên đường trở lại cánh rừng tu tập. Trước khi vào trú xứ, các sư đều tụng kinh Từ Bi, và thần linh ở rải rác khắp nơi đều cảm thấy hân hoan, mát mẻ trong ḷng. Chúng kéo nhau đến vấn an Tăng đoàn, xin được mang y bát, đem nước rửa chân tay các sư, và phát nguyện hộ tŕ cánh rừng nghiêm mật. Từ đó, không một hồn ma vất vưởng, chờn vờn; không một âm thanh oán than, văng vẳng. Tâm tư các sư mỗi lúc một an nhiên, định tĩnh; tự tâm soi chiếu, nội thủ u nhàn; và ngày đêm quán niệm về lẽ suy vong của sắc thân ngũ uẩn:

Căn thân vốn mong manh,

Bấp bênh và dễ vỡ,

Như lọ sành sặc sỡ,

Sớm muộn sẽ tan hoang.

Đức Thế Tôn đang thiền định trong tịnh thất, thấy các Sa-môn đă phát huy cao độ năng lực thiền quán, bèn tuyên thuyết pháp thoại cho họ:

- Đúng thế! Đúng thế! Này các thầy Tỳ-kheo, thân này vốn thật mong manh. Bấp bênh dễ vỡ như b́nh sứ thôi.

Thuyết xong, Ngài phân thân trong ánh hào quang đến ngồi hiện diện trước mặt các Sa-môn, đọc kệ:

Biết thân như nồi đất,

Trụ tâm như thành tŕ,

Đánh ma bằng gươm trí,

Thủ thắng, đừng lụy ǵ.

(PC. 40)

 

 

 

 

 

 


Bài vở đóng góp xin gửi về: baivochanhphap@gmail.com
Copyright © 2009 Chanh Phap Newspaper
Last modified: 11/05/11