Thư ṭa soạn số 26
(tháng 01.2014)
HOA XUÂN
Cuối năm, người ta thường đúc kết những sự kiện, tin tức, những bài học về sự thành công hay thất bại, thu hoạch hay tổn thất, được và thua, c̣n và mất… trong suốt một năm, qua cuộc đời của từng cá nhân hay tập thể (danh tiếng hay vô danh), của các ngành nghệ thuật, nhân văn và khoa học, của tổ chức (tôn giáo, xă hội, quốc gia, cộng đồng nhân loại).
Có những người nằm xuống mà lưu lại danh thơm muôn thuở; cũng có những người đang c̣n đó mà tiếng xấu đă đồn xa. Bia miệng và sử sách không thiên vị và khoan nhượng khi ghi lại những tác động và ảnh hưởng do chính chúng ta tạo nên, tốt hay xấu, lành hay dữ, trong đời sống. Lịch sử cũng không ghi lại những biến cố và sự kiện đă qua như là những t́nh cờ ngẫu nhiên của may/rủi, hên/xui (như câu chuyện của Tái Ông mất ngựa—cho rằng trong rủi có may, trong may có rủi), mà là sự vận hành của nhân/quả, của một chuỗi trùng trùng nhân duyên thuận/hợp, đồng/dị trong ḍng tiến hóa bất tận.
Thường khi, chúng ta dễ chạy theo danh vọng và địa vị mà đánh mất chí nguyện cao đẹp ban đầu của ḿnh, làm tổn thương đến những người chung quanh.
Người học đạo, hành đạo không bận ḷng chuyện danh thơm hay tiếng xấu mà chỉ lưu tâm nơi ba nghiệp (hành động, lời nói, ư nghĩ) của ḿnh trong từng giây phút, có mang lại lợi ích cho bản thân, gia đ́nh, xă hội, đất nước, nhân loại và chúng sinh nói chung hay không. Biết cái nhân đă gieo, đang gieo, sẽ gieo; và hiểu rơ được cái quả tất nhiên đă gặt, đang gặt và sẽ gặt—đó là thái độ và hành xử quang minh của người hiền trí.
Bức tranh của thế giới và chúng sinh được vẽ nên bởi sự hội tụ và kết hợp từ những mảng màu sắc của từng cá thể. Không có màu sắc nào độc lập và độc quyền hiển thị trong bức tranh ấy. Dù có một màu chủ điểm của bức tranh, chủ điểm kia cũng không là ǵ nếu chung quanh không có những sắc màu khác, hài ḥa hay đối chọi, trắng hay đen, để làm nổi bật nó.
Người ta thường cho rằng phải có sự mâu thuẫn, xung đột, cạnh tranh, mới làm đà cho sự tiến bộ trong mọi phương diện đời sống. Điều này đúng phần nào trên mặt hiện tượng, cụ thể là trong thương trường, chính trường. Nhưng đời sống toàn diện vốn không hạn cuộc trong những ván bài của mua bán, đổi chác, đua tranh, loại trừ nhau.
Tột đỉnh của đời sống văn minh vật chất hay tinh thần, chính là sự ḥa hợp, an tâm, giữa người với người, giữa lănh đạo (tôn giáo, quốc gia) và người dưới, giữa người và vật, giữa người với thiên nhiên.
Hăy đọc một đoạn trong bài “Hoa Cúc” (gồm 6 đoạn thơ, 24 câu thất ngôn) của Thiền sư Huyền Quang – Lư Đạo Tái (1254 – 1334) nói lên tâm cảnh và bức tranh xuân tuyệt đẹp này:
“Hoa tại trung đ́nh, nhân tại lâu
Phần hương độc tọa tự vong ưu
Chủ nhân dữ vật hồn vô cạnh
Hoa hướng quần phương xuất nhất đầu.”
Trong khí xuân ấm áp, thắp hương ngồi một ḿnh trên lầu, lặng lẽ ngắm hoa cúc nở dưới sân. Ḷng vô ưu, quên hết bao phiền muộn. Người với hoa hồn nhiên không tranh cạnh. Trong các loài hoa, hoa cúc đứng hàng đầu.
Nói hoa cúc đứng đầu trong các loài hoa không phải là cảm nhận chủ quan của thiền sư về mặt mỹ thuật. Ở đây, thiền sư chỉ muốn nói cái “hồn” của hoa, mà thực sự là cái tâm của đạo nhân. Hoa cúc nở hồn nhiên, không cạnh tranh đua sắc khoe hương với các hoa khác. Đạo nhân cũng thế, sống ḥa với người, với vật, với thiên nhiên. Không cạnh tranh nhưng không v́ vậy mà hoa cúc không biểu lộ vẻ đẹp lặng lẽ, đặc dị của nó. Đạo nhân thực hành con đường trung đạo, chẳng nhàm chán cách ly cuộc đời, cũng chẳng đắm nhiễm tranh đua với người, mà vẫn thể hiện phẩm cách của bậc thượng sĩ xuất trần. Người và hoa như thế, khác ǵ nhau. Ḷng không tranh th́ tâm an. Ḥa với người th́ không c̣n âu lo, phiền lụy.
Không tranh (vô tránh) là một môn thiền định (vô tránh tam muội). Vô tránh không phải chỉ là không tranh căi, mà là một trạng thái, một tâm cảnh, ở đó hành giả có thể ḥa nhập làm một với tổng thể vạn hữu; không c̣n sự ngăn cách giữa chủ thể và đối tượng, không c̣n vướng mắc vào tướng đối đăi, nhị nguyên, mâu thuẫn; vượt khỏi lằn ranh nhân/ngă, bỉ/thử… Đây cũng gọi là cảnh giới bất nhị, vô phân biệt.
Mùa xuân, nguyện cầu thế giới ḥa b́nh, chúng sinh an lạc, trước hết hăy giữ tâm b́nh, thân an. Tâm c̣n tham vọng, hận thù, tranh chấp th́ không làm sao có được ḥa b́nh. Thân c̣n bạo động hung tàn, miệng c̣n thô ác dối gian, sẽ không sao có được an lạc.
Đốt trầm hương, ngồi tĩnh lặng bên chung trà nóng, ḷng buông thư, nhẹ nhàng. Hoa nở ngoài sân. Hoa trong thư pḥng. Hoa nơi bàn viết. Nh́n đâu cũng thấy hoa. Và đóa hoa tâm cũng bừng nở trong ngày đầu xuân khi ánh triêu dương rực rỡ ở hiên ngoài. Từ niềm b́nh an tịch lặng của tự tâm, cảm thương con người và cuộc đời; cất lời nguyện cầu cho trần gian vơi đi thống khổ, tất cả vui hưởng một mùa xuân bất diệt.